Danh sách Blog của Tôi

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Giáng sinh đã đến...


Giáng sinh đã đến là ngày kỷ niệm Chúa sinh ra. Không khí đang lạnh giá nhưng ấm áp vì mọi người quây quần bên nhau. Có những nhà chuẩn bị cây thông Noel, hang đá trong nhà, làm không khí vừa nhộn nhịp vừa ấm cúng. Nhưng bên cạnh đó, lại có những em bé mồ côi không được hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Họ không có tiền mua áo ấm, không có nhà để ở, sống vất vưởng ở ngoài đường thật tội nghiệp. Chúa biết hoàn cảnh của họ có phải không?
Xin Chúa giúp họ có chỗ ở, được mọi người quan tâm đến nhiều hơn Chúa nhé! Cho họ được hạnh phúc và cho chúng con tìm được con đường đi chín chắn hơn. Con cám ơn Chúa vì con đã được tâm sự với Chúa về điều này.
- nguồn - thanhlinh.net

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

Tiếng đóng cửa


    
   Tôi mới chuyển đến nơi ở mới, cứ gần nửa đêm đang lúc ngủ ngon, tôi bị thức giấc vì tiếng đóng cửa rất mạnh ở lầu trên và tiếng chân lộp cộp rất khó chịu. Nhiều ngày kế tiếp nhau, vẫn tiếng đóng cửa và tiếng dép vào đúng giờ ấy khiến tôi không sao chịu nổi.
   Mẹ tôi khuyên: "Thôi con à, chúng ta mới đến, con đừng vội, kẻo làm mất lòng hàng xóm".
   Tôi đem chuyện ra than thở với mấy người trong xóm. Có người khuyên: "Bà và chị cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa đó một thời gian. Chắc sẽ không lâu đâu..."
   Rồi người ấy nói tiếp: "... Nửa năm trước, người cha bị tai nạn xe qua đời; người mẹ bị ung thư, liệt giường, không đi lại được. Tiếng đóng cửa đó là của người con. Hoàn cảnh khá đáng thương, xin bà và chị thông cảm!”
   Cậu thanh niên này mới chỉ độ 16 tuổi. Tôi tự nhủ: "Trẻ người non dạ, cố chịu đựng thôi".
   Thế nhưng, tiếng đóng cửa vẫn tiếp tục xảy ra. Tôi quyết định lên lầu nhắc nhở.
   Cậu bé mở cửa, hốt hoảng xin lỗi: "Dì thứ lỗi, cháu sẽ cố gắng cẩn thận hơn..."
   Thế nhưng, cứ khi tôi vừa thiu thiu giấc ngủ, tiếng đóng cửa quen thuộc lại vang lên đập vào tai tôi như thách thức.      Mẹ tôi an ủi: "Ráng đi con, có lẽ nó quen rồi! Từ từ mới sửa được..."
    Rồi khoảng một tháng sau, đúng như lời mẹ nói, tiếng đóng cửa đột nhiên biến mất. Tôi nằm trên giường nín thở lắng tai nghe, tiếng khép cửa thật nhỏ, và bước chân nhẹ nhàng cẩn thận.
   Tôi nói với mẹ: "Mẹ nói đúng thật!"
    Nhưng tôi bỗng bất ngờ… khi thấy hai mắt mẹ tôi ngấn lệ.
   Mẹ tôi nghẹn ngào nói: "Mẹ thằng bé trên lầu đã ra đi rồi, tội nghiệp thằng bé, ban ngày đi học, đêm đến quán chạy bàn. Nó cố gắng đi làm thêm để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, nhưng rồi bà ấy vẫn không qua khỏi”.

   Trong tình hàng xóm, tôi sắp xếp thời gian viếng xác người phụ nữ ấy. Cậu bé cúi thấp đầu, tiến đến gần tôi và nói: "Dì! Nhiều lần cháu làm Dì mất ngủ, cháu xin Dì tha lỗi". Rồi cậu nói trong tiếng nấc: "Mẹ cháu mỗi ngày một yếu, nói không được, nghe không rõ, cháu đóng cửa mạnh để mẹ biết cháu đã về, có thế bà mới an tâm ngủ. Nay mẹ cháu không còn nữa, Dì ạ..."
   Nghe câu chuyện, tôi bỗng cảm thấy như bị ù tai, lệ từ hai khóe mắt tôi bỗng tuôn trào ra... Tôi thấy mình quả là vô tâm, thiếu cảm thông với hoàn cảnh của người khác. Cảm thông là tối cần trong các mối quan hệ và lòng khoan dung là quà tặng đáng giá nhất trên đời. 

     

Xin Bạn đừng bao giờ khép lại lòng mình.
Cầu mong cho con người chúng ta luôn hướng đến một nhịp đập trái tim quảng đại, tấm lòng vị tha, nhân ái, vượt qua những suy nghĩ tầm thường, để mặc lấy tâm tình yêu thương

--Sưu tầm --                                 





Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2015

Ngọc Lan và những tình khúc tiếng Pháp



  Một giong ca thật tuyệt , kg gì sánh bằng ... Một thần tượng âm nhạc của tôi. Một giong ca ngọt ngào tràn đầy cảm xúc , đã chia sẻ cho tôi mỗi lúc vui hay buồn . 
   Mời các bạn lắng nghe và cảm nhận nhé...



Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

02 / 05 / 2015

         
    âm nhạc là món ăn tinh thần mỗi lúc tôi vui hay buồn...


Thứ Năm, 2 tháng 7, 2015

Nuối tiếc

  Người đã ra đi về cõi vĩnh hằng , thật bat ngờ cho bao nhiêu người , để lại cho tôi nhiều sự nuối tiếc và nhớ thương ... và hối hận kg nguôi... nước mắt lưng tròng và tự trách mình .  Trời ơi ! phải chi hôm đó tôi qua thăm bà... thì giờ đây tôi kg phải ray rứt trong lòng . Lần cuối cùng gặp bà sau khi xuất viện, bà đã hồi phục , khoẻ mạnh  tôi rất vui mừng ... nhưng ai biết được ngày mai ?
   Nhận tin bà đã mất , lòng tôi bàng hoàng tim nhói đau... nỗi đau này , nỗi ân hận này sẽ theo tôi suốt cả đời...
    Trời ơi ! Buồn quá ...
 

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

30 năm gặp lại

    Buổi họp lớp diễn ra thật vui tươi và hào hứng . Sau 30 năm gặp lại mọi người ai nấy cũng có sự thay đổi , già đi hẳn lên. có những cái bất ngờ và kg thể ngờ , đã hơn phân nữa bạn kg may mắn trong hôn nhân ...Tại sao vậy ? thật buồn làm sao?
     Món quà lưu niệm chia tay...
       Ra về , một cái gì đó tiếc nuối trong tôi...
    Chúc các bạn mãi luôn vui, khoẻ và hạnh phúc . Lời chúc tận đáy lòng của tôi... 
      
   
   

Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

Bài học đắng lòng...

CUỘC LY HÔN SAU 40 NĂM CHUNG SỐNG VÀ BÀI HỌC ĐẮNG LÒNG ....!
    Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn. Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đã hiểu ra câu chuyện…
     Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau, suốt cuộc hôn nhân của họ, và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn.
    Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn.
    Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn.
    Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: "Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. " Tôi xin lỗi". "Không sao mà, tôi hiểu…" Ông chồng già đáp lời.
    Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối. Người vợ nghĩ: "Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà".
    Bên bàn ăn, một không khí im lặng đến khó xử.
    Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay.   Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ: "Bà ăn đi, đó là món bà thích mà".
    Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ "vẫn còn cơ hội cho họ". Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: "Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?".
    Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi.
    Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu bà".
    Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy.
    Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.
    Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. "Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm".  Bà nghĩ, chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại.
    Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim…
    Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trênchiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà.Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí.
    Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông. Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà.
   Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: "Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống. Tôi muốn bà hiểu rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh bà. Yêu bà thật nhiều".
    Nước mắt bà tuôn chảy. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu ông". Nhưng ông đã không thể nghe được nữa.
    PS: Khi bạn yêu một ai đó, hãy cho họ biết, vì bạn không lường trước được ngày mai sẽ ra sao. Hãy học cách xây đắp hôn nhân hạnh phúc. Hãy học cách yêu nhau nhiều hơn, vì người bạn yêu thương, chứ không vì bất kỳ điều gì khác.
                            (st)

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

Tri kỷ ơi ...!

   
Gửi người tri kỷ 

Tôi đã mệt rồi tri kỷ ơi !
Đã lâu chẳng biết, đến nụ cười
Đôi chân chẳng muốn ,lê từng bước
Quãng đời tăm tối , lại xa xôi.

Tôi chẳng thể nào đi tiếp đâu?
Mệt mỏi chơi vơi ứa lệ sầu.
Năm tao , bảy huyết Người hứa hẹn.
Lòng người thay đổi...biết được đâu ?

Tôi tự bảo mình : Hãy quên đi
Yêu thương xa ấy...giữ làm gì ?
Phố buồn chỉ mình tôi ở lại.
Tha Thiết Chân Thành...Hóa NGU SI...!!!

Tri kỷ đừng buồn...nếu vắng tôi ?
Yêu thương xưa ấy,sẽ nhạt nhòa
Chỉ là hôm nay ,tôi không thể :
Chờ Hoài...Chờ Mãi...biết ngày nao... ???
(ST)

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Mưa

  2 ngày nay quá nhiều chuyện bực mình , quá nhiều chuyện phiền phức đến với tôi ...buồn , chán kg gì tả nỗi !?
 Mưa đầu mùa mỗi lúc nặng hạt , mưa vẫn rơi bên mái hiên nhà , những hạt mưa cứ lăn tăn nhảy múa kg biết vui buồn là gì. Buồn quá !
   Ngày cuối tuần  của tôi là như thế sao ?
   Người ta nói không sai" đời là bể khổ"mà !
   Sáng nay đi làm lại thêm chuyện bực mình nữa, tức mà không nói nên lời... Tại sao có người vô trách nhiệm và hời hợt đến vậy ...
  Trời ơi là trời, chán ơi là chán...
Ngày đầu tuần của tôi là vậy đó sao....?

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2015

Hình như...



Hình như có chút vấn vương.
Hình như có chút nhớ thương đến người

Hình như em nhớ nụ cười,
Hình như em nhớ những lời người trao.

Hình như nhớ nét thanh cao,
Hình như nhớ những ngọt ngào yêu thương.

Hình như anh có tình thương
Anh muốn ôm trọn con đường nhân gian

Hình như anh trải gian nan
Để tâm từ trải muôn ngàn người thương.

Sống giản dị, sống vô thường!
Gần người nghèo khổ vạn đường gian truân ?

Anh về cho đẹp mùa xuân
Muôn người chào đón ân cần mến thương.!

        (st)

Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

Tình yêu muôn thuở...?

 Valentine 's Day

    Ngày valentine , ngày tht ý nghĩa cho nhng ai đang yêu và mơ thy đi là mt màu hng tươi tn . Đã bao mùa trôi qua....tôi vn không quên ...
     
Đúng vy, ngày valentine y đong đy k nim thân thương ,vui có bun có, rt ngt ngào và rt đng cay... cũng có  .   C đến ngày này, ai nây đu mang mt tâm trng khác nhau  .
   Cầu chúc cho mọi người mãi luôn hạnh phúc...



Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015

Nên và không nên ?

       Những ngày đầu năm sau lạnh quá vậy nè. Được nghỉ 4 ngày .
     Điều tôi tâm đắc nhất là được tha hồ  ngủ "nướng" và :
- Không phải "lồm cồm" bò dậy sớm chạy đua với thời gian .
-Không phải tranh thủ "phấn đấu " vượt qua cái cầu đó trước 6h20 .
   Và điều tệ hại hơn là :
-Không phải  "hân hạnh" gặp Sếp ở bãi đậu xe...  ?
-Không phải "vinh dự" đậu xe kế bên Sếp ?
      Một cái hẹn cf với người ấy? Nên hay kg ?