Sáng nay rảnh rỗi , dọn dẹp sách vở , tình cờ đọc lại những bài thơ tình giàu cảm xúc , của một người bạn phương xa...Thời gian nhanh thật , đã mấy mươi năm trôi qua.. .ngỡ tưởng như mới hôm nào vậy ? Kg biết giờ này cuộc sống thế nào ? Xin cầu chúc cho Ngườì mãi luôn hạnh phúc ...Đó cũng chính là lời chúc tận đáy lòng của tôi , của tôi.
Hoàng hôn, chiều tím hoàng hôn .
Nhớ em tôi lại gửi hồn vào thơ.
Ôm lòng giấu kín mộng mơ.
Em ơi ! Sao để thẩn thờ cho tôi ?
Chiều nay nhặt ánh dương tà.
Mây mù giăng lối người xa đâu rồi
Giờ đây nghe chút bồi hồi.
Đò ngang lẻ bóng , ta ngồi chơ vơ !
Người xa bến vắng, chiều thu ấy.
Có nhớ bò xưa, cỏ úa vàng ?
Có nhớ đò ngang, bên bến vắng .
Trời đông nước lạnh ,mãi đợi ai...?
Đò ấy thu sang thiếu vắng nàng .
Có người bỏ lỡ chuyến đò ngang .
Đò ngang đã hẹn, cùng qua bến!.
Đâu biết rồi sao , lại lỡ làng ?
Cùng bến đò ngang, ánh chiều vàng
Cùng người thả mộng, trên đò ngang!.
Đò ngang đưa người, qua bến mộng
Người bước qua đò, mộng vỡ tan...!?
Người bước qua đò, mộng vỡ tan...!?