Maid Ha

Có chút bâng khuâng giữa khoảng trời. Chiều thu thoảng gió lá vàng rơi...

Danh sách Blog của Tôi

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Tu ne viendras pas ce soir...Anh không đến bên em chiều nay...

Không khí trở nên se lạnh. Giáng Sinh lại về , đường phố SG nhộn nhịp hẳn lên . Những cây thông noel  được trang trí rất đẹp , trưng bày khắp nơi hoà lẫn  ánh đèn giăng trên cây lung linh khoe sắc ... Tôi có dịp lang thang trên các đường để ngắm, để cảm nhận mùa đông và hơn hết là thấy mình bớt cô đơn trong đêm đông giá lạnh...Một bài hát mà tôi rất thích , một giọng ca tuyệt tác tràn đầy xúc cảm đi sâu lòng người , mang đầy tâm trạng...với những nỗi buồn đã xa...
       Xin gửi lời chúc Giáng Sinh vui vẻ, an lành đến mọi người . Chúc các bạn có một mùa đông ấm áp...ngập tràn hạnh phúc !






                            \

Người đăng: Mưa hạ vào lúc 00:09 31 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Giá lạnh đêm đông








                         Trời cuối thu rồi , tình ở đâu?
                         Có  nghe trong gió , mắt ai sầu !
                         Đông ơi đừng đến  ,thêm giá lạnh ...
                         Tình vẫn trong chờ, tình nỗi đau !



Người đăng: Mưa hạ vào lúc 21:08 71 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

Không giữ nổi..,


           Ai đã ăn cắp nỏ thần của An DươngVương?
  
    
     Trong giờ Lịch Sử, kiểm tra bài cũ, Cô giáo gọi Tèo lên bảng và hỏi:
          - Ai đã ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương?
          - Dạ thưa cô, em không biết. Nhưng em thề là em không lấy.
     Cô bực quá nên đuổi Tèo về chỗ và hỏi cả lớp:
         - Cả lớp, ai đã ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương?
     Không cánh tay nào giơ lên. Cô gọi:
         - Lớp trưởng nào. Ai đã ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương?
     Lớp trưởng rụt rè đứng dậy:
        - Dạ thưa cô, em xin cam đoan là lớp em không ai lấy đâu ạ.
    Cô giáo bèn yêu cầu Tèo mời phụ huynh đến gặp để bàn về việc học của Tèo. Nhưng, khi gặp phụ huynh, cô chưa kịp lên tiếng thì phụ huynh đã nói:
        - Cô xem xét lại cho, chứ thằng Tèo nhà tôi ngoan ngoãn, hiền lành, chưa ăn trộm, ăn cắp cái gì của ai bao giờ cả. Mong cô suy xét.
    Buồn quá, cô giáo đem chuyện này nói với hiệu trưởng. Nào ngờ thầy hiệu trưởng phán:
       - Hư thật, mới học lớp 10, mà đã ăn trộm, ăn cắp rồi. Bé thì trộm cái nỏ thần, lớn lên, thế nào cũng tham ô, tham nhũng. Phải đuổi học ngay!!!
     Phụ huynh của Tèo biết chuyện, bèn vác đơn kiện lên Sở. Mọi người trên Sở cười lăn, cười bò. Duy chỉ có Giám đốc là mặt tái đi:
      - Hiệu trưởng như thế không được. Có mỗi cái nỏ thần mà cũng định đuổi học con nhà người ta. Xây dựng trường học thân thiện, học sinh tích cực gì mà lại làm như thế! Bảo với anh Dương Vương làm báo cáo, nỏ thần hết bao nhiêu tiền thì trích ra mua, mà đền, có gì mà phải làm ầm ĩ lên!
     Không biết kẻ nào mách lẻo, chuyện đến tai Bộ. Các chuyên viên trên Bộ cười ha hả. Nhưng bà Vụ trưởng Vụ Kế hoạch tài chính thì cau mày:
      - Giám đốc như thế không được! Bạ cái gì cũng lấy ngân sách ra mà đền thì tiền đâu cho đủ! Phải bắt nhà học sinh đền. Nếu không, ''đồng chí'' Dương Vương phải tự đi mua cái mới. Có mỗi cái nỏ, mà cũng không giữ nổi, lại còn báo cáo cấp trên.
(st)

Người đăng: Mưa hạ vào lúc 22:41 29 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Phút 89

              Mọi việc diễn ra thật suôn sẻ, nhưng đến phút chót thì hỡi ơi có người bất ngờ gặp nguy kịch, đang "thập tử nhất sinh"... nên phải dừng lại và chờ đợi người thay thế. Nghiêm trọng hơn là Cấp lãnh đạo lại biết chuyện này...kg đồng ý cho đi.? Nguy to rồi, đã bị  "trù" giờ bị "dập" thêm nữa rồi . . .
     Giờ đây, hy vọng thật quá mong manh , dù sao tôi vẫn chờ đợi một kết quả xác đáng ở phút 89 cuối cùng này. Chúc tôi luôn gặp may mắn.
 
Người đăng: Mưa hạ vào lúc 17:47 34 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Nợ tình

Lặn lội một quảng đường khá dài cùng với mấy người bạn , rốt cuộc được nhận một lời phán "Nổi da gà " của bà thầy bói ?
      1. Tình lúc có, lúc kg lênh đênh như sóng biển, ba chìm bảy nỗi với nước non? "Theo tình, tình chạy. Tránh tình,tình theo."
      2. Tiền lúc kg lúc có , lúc ẩn lúc hiện ..!?
      3. Việc làm đôi lúc phẳng lặng như mặt nước hồ thu, lúc thì lăn tăn gợn sóng, lúc gập ghềnh sỏi đá...nên thay đổi chỗ làm mới mong được bình yên...nếu kg khó mà tồn tại?
     Quả thật, năm nay tôi bị" tam tai" chiếu mạng nên gặp toàn là chuyện kg may, viec làm đang gặp rắc rối . Cấp lãnh đạo kg có tình người , đạo đức giả cả thôi. Thật đáng khinh thường?
    Hiện tại tôi đang tìm cách chuyển đi, phải tốn khá nhiều tiền để hoàn thành mọi thủ tục, một đường dây từ cấp cao trở xuống mới lo được chuyện này.
     Buồn ngủ gặp chiếu manh..., thần tài gõ cửa...
     Người ấy bỗng dưng xuất hiện, hiểu rõ tình cảnh của tôi lúc này vì cũng đã từng trải qua , lo tất cả cho tôi từ A---Z chỉ một lý do đơn giản vì muốn tôi được vui và an tâm làm việc.
        Tại sao người ta phải làm vậy chứ? 
   Trước đây, tôi cũng có một đứa bạn như thế, Người đến khi mình gặp buồn phiền, Người đi khi mình được bình yên. Tình đến tình đi em kg hề hay biết là vậy. Người đi mà kg rõ lý do vì sao? Lẽ nào giờ đến lượt tôi rơi vào tình cảnh này chăng?
    Dù sao tôi cũng cám ơn người đó rất nhiều , Tôi sẽ cố gắng "cày" để trả nợ với bất cứ giá nào , cho dù người ta có từ chối cũng mặc.
    Mọi việc xong xuôi, người đó hứa sẽ giúp tôi trút cơn giận , tính sổ cái đám" kg tình người "kia bằng một bài báo cho mọi người "chiêm ngưỡng."..Nên hay kg đây?
       Còn 2 năm tam tai nữa, hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ luôn đến với tôi thì hay biết mấy...







Người đăng: Mưa hạ vào lúc 21:49 26 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

!?

Trời ơi…buồn quá…!!!
   Phải làm sao  đây…đây…???

       


   Người ta nói không sai "  đời là vạn ngày sầu..."

   

Người đăng: Mưa hạ vào lúc 22:28 42 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Hạnh phúc bất tận...

       Hạnh phúc 
      là gì…?

 Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những điều giản dị đến bất ngờ, gần gũi và mộc mạc đến nỗi rất dễ chạm vào nó...


   1. Nếu một người nói rằng "Tôi không có hạnh phúc" thì chính xác là người đó sẽ không bao giờ có hạnh phúc, dù người ấy có những cái mà người khác luôn mong mỏi. Còn khi bạn hỏi một người sống trong cảnh nghèo khó rằng họ có hạnh phúc không mà họ trả lời rằng "Lúc nào tôi cũng thấy hạnh phúc" thì thật sự là họ đã được hạnh phúc.

 
 2. Như vậy, hạnh phúc đơn giản là khi bạn chịu nhìn nhậnhạnh phúc bên mình. Hạnh phúc không hiện hữu trong bóng hình quá khứ hay niềm mong mỏi nơi tương lại, hạnh phúc là hạnh phúc trong thực tại nếu bạn biết nắm bắt nó ngày hôm nay.
   

   3. Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những điều giản dị đến bất ngờ, gần gũi và mộc mạc đến nỗi rất dễ chạm vào nó, nhưng đôi khi ta lại chạy theo những thứ quá xa vời mà để tuột lại hạnh phúc của riêng mình ở phía sau, và mãi mãi không lấy lại được..

 
 4. Hạnh phúc không phải là khi ta có nhiều, thật nhiều bạn. Hạnh phúc là khi ta chỉ có 2,3 người bạn, nhưng là những người bạn thật sự sâu sắc với mình. Đó là những người cùng cười khi bạn vui và lau nước mắt khi bạn khóc, là người nắm tay bạn kéo lên khi bạn gục ngã.


   5. Hạnh phúc là mỗi buổi sáng uể oải trên giường, vươn vai thức dậy, để biết rằng mình có một mái ấm và còn khoẻ mạnh để đón nhận những tia nắng sớm.

   6. Hạnh phúc là khi bắt đầu một ngày mới với những kế hoạch trong ngày, là không tiếc nuối ngày hôm qua và không lo lắng cho tương lai ngày hôm sau, là khi bạn sống hết mìnhcho ngày hôm nay.

 
 7. Hạnh phúc là khi nhìn những đứa trẻ trong xóm nô đùa và bị mắng khi đá banh làm vỡ cửa kính của bà hàng xóm. Hạnh phúc là khi nhìn trẻ con cười và học từ tiếng cười hạnh phúc vô tư của chúng.

   
8. Hạnh phúc là những ngày chủ nhật xuống bếp cùng mẹ làm bữa cơm cho gia đình, sau một tuần bận rộn không được quây quần bên bàn ăn. Hạnh phúc là khi những người thân yêu trong gia đình ta đang hạnh phúc.

 
 9. Hạnh phúc là khi nhận được một ánh mắt đặc biệt nào đó dành cho mình, là khi mình cảm nhận trái tim đã bắt đầu biết rung động. Hạnh phúc khi biết yêu và được yêu một cách chân tình.

  
10. Hạnh phúc là khi cười bên bạn bè đến mức.. đau cả miệng, là khi ôm một người bạn thân ở sân bay mà không cần nghĩ phải bỏ tay ra lúc nào mới là lịch sự, là khi sóng mũi cay cay khi người bạn cách ta nửa vòng trái đất đang thủ thỉ bên điện thoại rằng "Nhớ ấy quá..!"

 
11. Hạnh phúc là khi biết rằng có ai đó đang nghĩ tới mình, có ai đó đang nhớ đến mình, ai đó muốn dành cho mình những sự quan tâm chân thành.

  
12. Hạnh phúc khi ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi tí tách
xuống đường. Hạnh phúc khi tắt hết đèn trong phòng và lắng nghe ca từ trong bản nhạc mà mình rất thích.

 
13. Hạnh phúc khi nhắn tin vớ vẩn với bạn bè vào đêm khuya.Cuối cùng, hạnh phúc là khi bạn đang ngồi trên máy tính và nhìn thấy được những dòng này, có nghĩa là bạn có một cơ thể lành lặn và một đôi mắt tốt, bạn hạnh phúc hơn hàng trăm người trong trại khuyết tật và những gia đình nghèo khó không biết đến internet.
    Và khi bạn đọc và hiểu được những dòng này là bạn hạnh phúc hơn những người không được tới trường học chữ.
                                              (ST)

     * Như vậy ngày hôm nay, bạn có cảm nhận được hạnh phúc của mình chưa nhỉ ?
                                             ----------------
     *Thế hạnh phúc trong trong "hôn nhân" thì sao nhi? Xin các bạn nêu vài lời cảm nhận nhé ! 

Người đăng: Mưa hạ vào lúc 23:01 18 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Trái táo


         HAPPY  WEEKEND !

 Chúng ta còn nhanh nhẹn không?

 Mời các bạn ... cùng thử xem phản ứng nhanh nhẹn của mình qua trò chơi:
    http://www.ferryhalim.com/orisinal/g2/applegame.htm 

       Sau đó, bấm vào trái táo màu đỏ và dùng con chuột  kéo cái giỏ (sang trái, phải) để kịp thời hứng 100 trái  táo rụng.
        A/   - Lớp tuổi < 40 : cần hứng được  >  80 trái táo.
        B/   - Lớp tuổi < 50 : ---------------------> 70 trái  táo
        C/   - Lớp tuổi < 60 : -------------------- > 55 trái  táo
        D/   - Lớp tuổi < 70 : -------------------- > 50 trái  táo.
              Chúc các bạn Vượt quá mức quy định  nhé !                                                   
__._,_.___

Người đăng: Mưa hạ vào lúc 22:17 12 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

Hãy mỉm cười






Luôn mỉm cười với cuộc sống như một khúc nhạc dịu êm đem đến cho mọi người niềm tin yêu vào cuộc sống.
               

“Mỗi người đều được sinh ra với một món quà riêng biệt và cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi mọi người biết chia sẻ món quà ấy với những người chung quanh”.

Khi tất cả chuyện đau buồn đổ lên đầu bạn, hãy mỉm cười để đón nhận nó, vì chỉ có như thế, bạn mới có thêm dũng khí để bước tiếp con đường đời mà mình đã chọn…
                         
Khi có một ai đó rời xa cuộc đời của bạn, hãy mỉm cười để chia tay họ, vì dù cho đó là một cái kết thúc vui hay buồn, thì nó cũng là một cái kết thúc, và ngay sau nó là một khởi đầu mới cho cả hai người, mỉm cười để chúc cho cái khởi đầu ấy sẽ thật tươi sáng và vui vẻ…

Khi bạn cảm thấy quá mệt mỏi vì cuộc sống, hãy mỉm cười để cảm nhận tình yêu mới sẽ lại đến với mình. Bạn sẽ không thể đón nhận tình yêu cuộc sống khi trong lòng bạn ngập tràn trong thù hận hay đớn đau. Và một nụ cười sẽ xoá đi tất cả…

Khi trái tim bạn tràn đầy nước mắt, khi mỗi bước chân của bạn rỉ máu vì những mũi gai, hãy mỉm cười để cho mình thêm một chút dũng khí, để vững tin bước đi trên con đường đời phía trước. Và ít nhất thì mỉm cười để làm chỗ dựa cho người khác khi họ lâm vào hoàn cảnh như bạn, mỉm cười để không ai phải buồn khổ như ta nữa…

Khi bạn bị tổn thương, hãy mỉm cười để hàn gắn nó lại. Thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất để làm lành vết thương ấy, nhưng dù gì thì nó cũng đề lại vết sẹo trong cuộc đời bạn. Hãy mỉm cười để xoá đi vết sẹo ấy. Vì chỉ khi tha thứ cho người khác, ta mới có thể tha thứ cho chính mình, để cái quá khứ đau thương kia chìm vào dĩ vãng…


Vậy, nếu bạn buồn đau hay hạnh phúc, thất vọng hay hi vọng, mệt mỏi hay tràn đầy niềm tin, hãy luôn luôn mỉm cười, mỉm cười để nhận ra rằng tất cả những cảm xúc ấy chính là món quà mà cuộc đời đem đến cho bạn.

Và hãy cười, cười nhiều hơn nữa, vì ít nhất thì trong mắt một ai đó, nụ cười của bạn đáng giá hơn ngàn lần những nỗi đau khổ mà họ đã từng phải trải qua trong cuộc đời...

                                                                (ST)

                   Trong thực tế, liệu có dễ dàng thực hiện hay không?
Người đăng: Mưa hạ vào lúc 21:44 18 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Cảm nhận.


Các con vật bé như  chim, mèo, thỏ, sóc, vịt  con hay chó  nhỏ thực dễ thương? Chúng càng đáng yêu hơn khi ta ngắm nhìn chúng bên hoa, với hoa. Công việc bận rộn, nhịp sống hối hả … nhưng còn có  những sắc màu  tươi đẹp làm dịu bớt những căng thẳng của bạn. Xin dừng lại ít phút  ngắm những bức ảnh  này, các bạn sẽ thấy  vui mắt, nhẹ lòng, dễ chịu   với các  con vật xinh  cùng với  vô vàn loài hoa  rất đẹp.
Tôi  yêu cả sắc, hương hoa  
Tôi mang hoa tặng bạn yêu
Hoa của tôi đẹp kém gì hoa của bạn?
Bên hoa tôi thấy mình có duyên hơn?
Tôi mới đăng quang hoa hậu nhí đây
Ai xinh hơn nhỉ?
Tôi là công chúa ếch hoa
Photo by Bob Garas
Hoa thì to  mà  tôi thì bé ( by Megan Lorenz)
Sao mãi lâu mà  nàng chưa đến nhận hoa!
Duyên dáng bên hoa?
Giây phút yên bình cùng hoa
Đến mèo con cũng ngất ngây vì hoa
Sóc lạc giữa rừng hoa
Ô cuộc đời  tươi hồng quá!
Màu hoa thật hài hòa với bộ lông tơ của 2 đứa mình
Photo by Bob Garas
Hồng hoa tô điểm cho  chim xanh
Giấc ngủ  êm ái với loài hoa của tình yêu
(ST)




Người đăng: Mưa hạ vào lúc 17:21 4 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

...nắm chặt tay em , anh hỡi... !?



      Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

      Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.


        Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.
       Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.


 
   Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.
     Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có. Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. 


    Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”


     Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng. Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời ? 


         Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...
“Khi đại nạn đến,
anh có thể
nắm chặt tay em không?”


                                                                                                    (st )

Người đăng: Mưa hạ vào lúc 22:21 14 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Kỷ niệm khó quên..



       Sáng nay, khởi hành  chuyến tham quan hè  Đàlạt 5 ngày . Tôi đã rút tên khỏi danh sách vì nhiều lý do ." Đi đi chị, không đi uổng lắm, lên đó tha hồ tung tăng bay nhảy, uống cà phê ngắm mưa rơi...nghe Khánh Ly hát nhac TCS , thật là tuyệt vời... , lên đó thư giàn đầu óc sau một năm làm việc mệt nhọc...đi chị nhé !". Giọng nói sao mà mượt mà thế nhỉ? Đúng là độc thân có khác  .
       Đàlạt ,  một thành phố có nhiều tên gọi , thành phố sương mù , thành phố ngàn hoa ,thành phố tình yêu,...Đây cũng chính là một nơi nghỉ mat nổi tiếng với phong cảnh rất đẹp và hữu tình , tiết trời thì se lạnh , một không khí thật tuyệt  ai cũng thích !. 
    

    Tôi cũng đã đi vài lần rồi . Người dân Đàlạt rất chân thật , hiền từ. Được đi dạo dưới làn mưa lất  phất bay, đi ngang qua những gánh hàng rong thưởng thức mùi thơm của khoai lang ,bắp nướng .Đặc biệt là mùi thơm  của khô mực nướng , thơm ơi là thơm ...!Xé từng miếng nhỏ chấm tương ớt bỏ vào miệng xuýt xoa cay ơi là cay ..thì kg gi bằng...!
      Ấn tượng mà tôi nhớ nhất là vào một buổi chiều hôm đó...Sau khi diện một bộ đồ dẹp được mọi người tấm tắc khen ...gương mặt tươi như hoa nở vậy, ung dung xuống phố.
... Chợt thấy có chỗ bán áo len rất đẹp , tôi ghé vào ngay và tha hồ lựa chon . Bất chợt khách mua rất đông .Tôi nghĩ minh nhẹ bóng via hay sao mà  mở hàng thật đắt quá va lòng cảm thấy vui vui.    Tôi còn tư vấn dùm cho họ nữa kìa ...Thật thú vị làm sao !?...
     Đi được một đoạn , tự nhiên lòng cảm  thấy cái gì đó bất an...mắt trái giật lia lịa .Gì vậy ta...Chợt nhớ ..rờ vào túi thì...hỡi ơi ... "kg cánh mà bay."..bay xa mãi tít mù khơi, "cuống theo chiều gió rồi"! ...Cái dt của tôi... ? Trời ơi ! tiếc ơi là tiếc , mới mua mấy ngày nay . Bao nhiêu là hình mới chụp .Thì ra bọn người hồi nảy là bọn chôm chỉa móc túi rồi .Vậy mà tôi cứ tưởng ...Trời ơi là trời...Tức ma kg nói nên lời...Dù sao bọn chúng cũng còn nhân đạo, chừa cho tôi cái thẻ ATM , nếu kg...những ngày còn lại  thê thảm đến dường nào...Gương mặt tươi tắn như hoa giờ đây héo tàn như lá úa mùa thu vậy.
    Đúng là một kỷ niệm khó quên .Giờ nghĩ lại vẫn có một cái gì đó tiếc nuối...Đúng là nỗi buồn kg của riêng ai...




Người đăng: Mưa hạ vào lúc 16:37 12 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

Lòng tự trọng


                          Bát Mì Của               Lòng Tự Trọng

                                                           
       
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách lạ, có thể đoán là một người cha và một người con. Người cha bị mù, người con trai đi bên cạnh ân cần dìu cha. Cậu con trai trạc mười tám, mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là một học sinh.

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi. Cậu nói to: “Cho hai bát mì bò!”. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, khẽ bảo với tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi thắc mắc, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, tôi đoán cậu không đủ tiền, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười thông cảm với cậu.

Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, thương yêu chăm sóc: “Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!”. Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. “Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội”.

Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt sạm nắng, nhăn nheo lại sáng lên nụ cười ấm áp và mãn nguyện. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên là người con trai không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, anh điềm nhiên nhận miếng thịt, rồi anh lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về bát mì của cha.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. “Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt”. Ông lão cảm động nói. Đứng bên cạnh họ, tôi chợt thấy tim mình thắt lại, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: “Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này”. “Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò là bổ dưỡng lắm đấy con ạ”.

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai thực khách đặc biệt. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò thơm phức, bà chủ đưa mắt ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: “Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thêm thịt bò.” Bà chủ dịu dàng bước lại chỗ họ: “Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỷ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng”.

Cậu con trai không hỏi gì thêm. Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa.Chúng tôi âm thầm quan sát hai cha con ăn xong, tính tiền, rồi dõi mắt tiễn họ ra khỏi quán. Mãi khi cậu Trương đi thu dọn bát đĩa, chúng tôi bỗng nghe cậu kêu lên khe khẽ. Hoá ra, bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy xếp gọn, vừa đúng giá tiền được viết trên bảng giá của một cửa hàng.

Ta vẫn gặp trong cuộc đời nhiều người rấtnghèo về vật chất nhưng lại giàu lòng tự trọng. Lòng tự trọng giúp ta có thêm nghị lực để ngẩng cao đầu, vượt qua khó khăn, nghịch cảnh, sống hạnh phúc vì luôn vững tin vào chính mình.

Lòng tự trọng với ánh hào quang chói lọi của nó sẽ trở thành lương tri con người.

                                                    (ST)                          
Người đăng: Mưa hạ vào lúc 21:57 30 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

Thư giãn


Mời các bạn vào xem   ...



Người đăng: Mưa hạ vào lúc 21:13 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

???


Suy ngẫm cuối tuần...

"Đừng bao giờ trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn cả!

Vì đơn giản...

Người Tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc...
Người Xấu cho bạn Kinh Nghiệm...

Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học...
Và... người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm."

“Đừng hứa khi đang... vui !
“Đừng trả lời khi đang... nóng giận !

“Đừng quyết đinh khi đang... buồn !
“Đừng cười khi người khác... không vui !”

”Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ.”

”Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe”

”Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi”.

”Đừng a tòng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta !”
Người đăng: Mưa hạ vào lúc 23:04 27 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Nắng hoàng hôn

.....Ngày ấy chúng ta thật vô tư với những buổi chiều vàng trên đồi cỏ mọc . Anh nghe lòng mình chìm đắm , đôi mắt em long lanh và thật hạnh phúc . Một hạnh phúc vô bờ trong ánh nắng hoàng hôn ...Nhưng có ngờ đâu...?

 
Người đăng: Mưa hạ vào lúc 23:07 36 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest

Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Ngày định mệnh


     Hôm nay , ngày 27.2 ngày Thầy thuốc Gia đình. Một ngày thật ý nghĩa và cao quý. Ngày trọng đại trong đời và tôi kg bao giờ quên .Tôi rất trân trọng và nhớ mãi hình ảnh người BS thanh cao ấy . Cách đây 6 năm về trước , quả thật nguy hiểm. Tôi suýt mất mạng  vì sự khám bệnh "Tắc trách" của Ê Kiếp trực hôm đó. Thậm chí kg cho tôi nhập viện nữa . Cũng may là đổi ca trực , Trời còn thương  cho tôi gặp một BS rất tài giỏi  Khám và Định bệnh cho tôi...  Chuẩn bị "mổ cấp cứu "gấp, nếu châm trễ sẽ nguy hiểm đến tính mạng... Ối trời ơi ! tôi nghe mà lạnh ngắt cả người ...Lúc đó , bên cạnh tôi lại kg có người thân nào, một cảm giác bất an , lo sợ kg gì tả nỗi .Tôi chỉ còn biết chấp tay cầu nguyện cho tôi được bình an , vượt qua kiếp nạn này . Sống chết gần nhau trong gang  tấc...Chỉ chậm 10 phút  thôi là ...
     Ngày xuất viện , tôi tìm gặp vị Bác sĩ  ấy và nói lời cảm ơn vì đã cứu sống mạng tôi . Một nụ cười rất tươi . Một giong nói nhỏ nhẹ rất dễ thương và cũng thật ấm  áp , đã từ chối nhận quà của tôi và cho là cứu người "là trách nhiện nên làm . Đúng là "lương y như từ mẫu". Hình ảnh  ấy tôi luôn nhớ mãi...
     Thật lòng mà nói tôi rất thích ngành này . Trước đây thi vào ĐHYK chỉ thiếu có 1đ là tôi đã trở thành BS rồi.  Người ta nói kg sai "học tài thi phận " có khác. Đôi lúc ngẫm nghĩ cảm thấy tiếc hùi hụi . Bỗng dưng lại chuyển qua ngành khác . Hay là tôi có duyên với ngành nay cũng nên...Đúng là ý trời !
  
Người đăng: Mưa hạ vào lúc 21:44 4 nhận xét:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Bài đăng mới hơn Bài đăng cũ hơn Trang chủ
Đăng ký: Bài đăng (Atom)

LM24

LM24

ml23

ml23

lm 23

lm 23

n21

n21

n20

n20

Lưu trữ Blog

  • ►  2025 (1)
    • ►  tháng 5 (1)
  • ►  2024 (5)
    • ►  tháng 9 (2)
    • ►  tháng 1 (3)
  • ►  2023 (29)
    • ►  tháng 12 (7)
    • ►  tháng 11 (10)
    • ►  tháng 10 (2)
    • ►  tháng 9 (1)
    • ►  tháng 7 (2)
    • ►  tháng 5 (3)
    • ►  tháng 3 (2)
    • ►  tháng 1 (2)
  • ►  2022 (13)
    • ►  tháng 12 (1)
    • ►  tháng 11 (2)
    • ►  tháng 9 (1)
    • ►  tháng 8 (2)
    • ►  tháng 7 (2)
    • ►  tháng 4 (2)
    • ►  tháng 3 (1)
    • ►  tháng 1 (2)
  • ►  2021 (7)
    • ►  tháng 12 (2)
    • ►  tháng 11 (2)
    • ►  tháng 8 (1)
    • ►  tháng 5 (2)
  • ►  2020 (5)
    • ►  tháng 12 (1)
    • ►  tháng 7 (1)
    • ►  tháng 4 (1)
    • ►  tháng 3 (1)
    • ►  tháng 1 (1)
  • ►  2019 (2)
    • ►  tháng 12 (1)
    • ►  tháng 4 (1)
  • ►  2018 (4)
    • ►  tháng 12 (1)
    • ►  tháng 11 (1)
    • ►  tháng 7 (1)
    • ►  tháng 5 (1)
  • ►  2017 (7)
    • ►  tháng 12 (1)
    • ►  tháng 9 (1)
    • ►  tháng 7 (1)
    • ►  tháng 6 (1)
    • ►  tháng 5 (1)
    • ►  tháng 3 (1)
    • ►  tháng 2 (1)
  • ►  2016 (9)
    • ►  tháng 12 (4)
    • ►  tháng 10 (1)
    • ►  tháng 7 (1)
    • ►  tháng 6 (1)
    • ►  tháng 4 (1)
    • ►  tháng 1 (1)
  • ►  2015 (13)
    • ►  tháng 12 (1)
    • ►  tháng 10 (1)
    • ►  tháng 9 (1)
    • ►  tháng 7 (3)
    • ►  tháng 6 (1)
    • ►  tháng 5 (1)
    • ►  tháng 4 (2)
    • ►  tháng 3 (1)
    • ►  tháng 2 (1)
    • ►  tháng 1 (1)
  • ►  2014 (21)
    • ►  tháng 12 (1)
    • ►  tháng 11 (2)
    • ►  tháng 10 (1)
    • ►  tháng 9 (1)
    • ►  tháng 8 (2)
    • ►  tháng 7 (1)
    • ►  tháng 6 (2)
    • ►  tháng 5 (2)
    • ►  tháng 4 (2)
    • ►  tháng 3 (1)
    • ►  tháng 2 (4)
    • ►  tháng 1 (2)
  • ▼  2013 (25)
    • ▼  tháng 12 (1)
      • Tu ne viendras pas ce soir...Anh không đến bên em ...
    • ►  tháng 10 (2)
      • Giá lạnh đêm đông
      • Không giữ nổi..,
    • ►  tháng 9 (2)
      • Phút 89
      • Nợ tình
    • ►  tháng 8 (1)
      • !?
    • ►  tháng 7 (3)
      • Hạnh phúc bất tận...
      • Trái táo
      • Hãy mỉm cười
    • ►  tháng 6 (3)
      • Cảm nhận.
      • ...nắm chặt tay em , anh hỡi... !?
      • Kỷ niệm khó quên..
    • ►  tháng 5 (2)
      • Lòng tự trọng
      • Thư giãn
    • ►  tháng 3 (2)
      • ???
      • Nắng hoàng hôn
    • ►  tháng 2 (4)
      • Ngày định mệnh
    • ►  tháng 1 (5)
  • ►  2012 (3)
    • ►  tháng 12 (3)

LM 20

LM 20

lm to Hv 19

lm to Hv 19

lm 718

lm 718

lm18

lm18

lm 17

lm 17

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Mưa hạ
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Đồng hồ lịch hoa hồng

lm16

lm16

Người theo dõi

lm 14

lm 14

Ho Chi Minh

Số người đang xem

Lời bình gần đây

hinh 2015

hinh 2015

Tổng số lượt xem trang

lm 13

lm 13

Bài đăng gần đây

  • ???
    Suy ngẫm cuối tuần... "Đừng bao giờ trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn cả! Vì đơn giản... Người T...
  • LY KEM TRONG MƯA
     THÈM MỘT LY KEM, TRỜI ĐỔ MƯA...THÔI Ở NHÀ THÔI.
  • Noel là ngày mấy?
    Nguồn gốc của ngày lễ Noel là ngày mấy Lễ Giáng Sinh có nguồn gốc từ Thiên Chúa giáo, và xuất hiện từ rất lâu đời – khoản...
  • !?
    Tr ờ i ơ i…bu ồ n quá…!!!    Ph ả i làm sao   đ â y… đ â y…???             Ng ườ i ta nói không sai "   đờ i là  v ạ n ng...
  • Thư giãn
             Mời các bạn cùng LM  đi tham quan  nước Mỹ bằng trực thăng nhé !
  • Tản mạn ngày xuân.
    Mùa Xuân thật đẹp. Đẹp về thiên nhiên, thời tiết, khí hậu, con người, mơ ước, hy vọng,… Nếu có tầm nhìn hướng thượng thì Mùa xuan còn tốt...
  • Vắng người yêu
              Les Amoureux qui passent Bài hát nhiều cảm xúc, nhiều tâm trạng qua giọng ca không ai sánh bằng .Cô mất đi để lại bao nhiêu n...
  • Không giữ nổi..,
               Ai đã ăn cắp nỏ thần của An DươngVương?               Trong giờ Lịch Sử, kiểm tra bài cũ, C ô  giáo gọi Tèo lên bảng...
  • Nỗi đau.
        BẠN CÓ BIẾT...?   Loài hoa được mọi người yêu quý nhất đó là hoa hồng, một loài hoa  có gai...   Có những thứ uống được yêu thích nhất t...
  • Tu ne viendras pas ce soir...Anh không đến bên em chiều nay...
    Không khí trở nên se lạnh. Giáng Sinh lại về , đường phố SG nhộn nhịp hẳn lên . Những cây thông noel  được trang trí rất đẹp , trưng bày khắ...
Chủ đề Hình mờ. Hình ảnh chủ đề của borchee. Được tạo bởi Blogger.